Dạo này đến văn phòng cứ thấy sếp ca cẩm “gu ăn mặc” của chị Account mới. Ai chả biết làm Account là phải thường xuyên đi gặp khách, sẽ là đại diện của cả công ty trao đổi mọi thứ với Client. Nhưng mà chẳng phải bởi vậy điều quan trọng nhất của Account cần có là khả năng giao tiếp, đàm phán hay sao, cớ gì sếp mình lại cứ nhấn mạnh chuyện ăn mặc?

Rồi bất chợt mình nhớ đến tâm sự của một chị đi làm tuyển dụng cho Agency chuyên về mảng Creative. Chị bảo các bạn đến phỏng vấn cho phòng ban sáng tạo mà sơ mi đóng thùng, chuẩn form công sở, chuyên nghiệp thì chuyên nghiệp thật nhưng lại chẳng hợp với màu của nơi bạn apply. Trong khi đó một bạn tóc nhuộm xanh rực, ăn mặc dị dị, trông có vẻ không phù hợp đi xin việc thì lại thu hút các giám đốc sáng tạo ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lại nhớ trong cuốn “Sự thật về quảng cáo” (Trương Tiếp Trương + Lê Thái Định Quân) cũng có đoạn:

“Chiếc áo không làm nên thầy tu, khổ nỗi không có áo đếk đứa nào tin mình là thầy tu!”.

Thế mới thấy cái quần cái áo đâu chỉ còn là chuyện ăn mặc. Mặc cái gì, mặc ra sao nó còn thể hiện con người mình, cái gu thẩm mỹ cá nhân và môi trường xung quanh mình nữa. Sếp mình hay bảo:

“Mỗi người không nhất thiết phải là mặc đẹp nhưng ăn mặc phải có “gu” của mình”.

Trau chuốt chuyện ăn mặc đâu chỉ đẹp cho mỗi mình. Mình mặc đẹp còn để tạo cảm hứng cho chính mình và đồng nghiệp. Account mặc đẹp là để tôn trọng những đối tác hợp tác với mình.

Khi tự mình có thể tạo ra cái màu cá nhân thì nhãn hiệu tự nhiên sẽ tin tưởng mình có thể làm được cái “chất” riêng cho thương hiệu của họ. Chẳng phải một công đôi việc hay sao?